Chương 176

Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

12.574 chữ

15-12-2022

Trong nhà ăn của trường Đại học Tấn Thành, Trình Thịnh say rượu đến mức đầu óc mê mang, miệng lưỡi khô đắng.

Tuy thể chất không tốt nhưng tinh thần thì vô cùng phấn chấn.

Mạc Thành Hoàn, tên khốn đó! Tổ bà nó, lại đẩy hết chuyện tốt mà anh ta làm lên người mình, để cho mình gánh tội oan, còn nói mình phá hủy hết mọi thứ của anh ta.

Nếu không phải là An Nhu nói với mình tất cả những điều này, mình thậm chí còn không hay biết gì mà sống trong tội lỗi đến chết mất.

Trình Thịnh liếm đôi môi khô nứt nẻ của mình, sờ ví tiền, đi đến quầy rượu trong nhà ăn, chỉ vào đồ uống trên kệ, rút ra một tờ 100 tệ.

"Chị ơi, cho một chai nước."

“Xin lỗi, chúng tôi không nhận tiền mặt, chỉ có thể quẹt thẻ.” Nhân viên thu ngân lắc đầu.

Trình Thịnh ngẩn ra một lúc, sau đó quay đầu lại, thấy xung quanh đều là sinh viên Đại học Tấn Thành, đang ôm sách xếp hàng nói chuyện cười đùa, mỗi nhóm đôi ba người cùng nhau ăn uống.

Trên TV LCD gắn trên tường nhà ăn, một bộ phim tài liệu của Đại học Tấn Thành đang được phát.

Một ngôi trường có tuổi đời hàng thế kỷ, một trường đại học trọng điểm cùng vô số danh hiệu, những sinh viên nơi này đều là niềm tự hào của gia đình.

Mình và bọn họ, giống như người của hai thế giới.

Trình Thịnh cúi đầu, im lặng nhét tiền vào ví.

"Ối."

Một giọng nói có phần quen thuộc vang lên từ phía sau, Trình Thịnh quay lại, nhìn thấy một chàng trai điển trai với nụ cười tỏa nắng đang đi về phía mình.

“Sáng sớm đã uống gì đấy?” Tề Trừng không khỏi vui mừng hài lòng khi nghĩ đến 500 tệ kiếm được kia.

“Này.” Tề Trừng đưa một chén cháo, nụ cười trên môi không suy giảm: "Đây là cháo bí ngô gạo kê ngon nhất trong nhà ăn của chúng ta.

Tôi xếp hàng đợi lâu lắm mới mua được đấy.”

Trình Thịnh đưa tay lên, nhìn cậu thiếu niên trước mặt, chậm rãi nhận lấy cháo.

Cậu nam sinh này là bạn cùng phòng của An Nhu, hôm qua mình say rượu, cậu ấy còn tốt bụng nhường giường cho mình ngủ.

Cháo hơi nóng nhưng cầm trên tay lại thật ấm áp.

Hai người ngồi đối diện nhau, Tề Trừng nhanh chóng giúp Trình Thịnh nhét một cái ống hút vào bát cháo, lấy ra hai cái bánh rán vừa mua, đưa cho Trình Thịnh một cái.

Dạ dày Trình Thịnh trống rỗng từ hôm qua đến giờ, cậu ta uống mấy ngụm cháo, kìm nén mùi men rượu trong bụng, vừa nhìn thấy bánh rán trước mặt, trong miệng đã không tự chủ được mà tiết ra nước miếng.

“Mau ăn đi.” Tề Trừng kéo túi giấy đựng bánh rán xuống, tự mình cắn một miếng: "Thơm quá.”

Nhìn Tề Trừng ăn ngon lành, Trình Thịnh cũng tự mình cắn một miếng bánh rán, miếng đầu tiên là lớp vỏ thơm mùi trứng và hạt vừng, miếng thứ hai là nhân thập cẩm với rau diếp, nước sốt của bánh gạo nếp chiên giòn, ăn ngon đến mức Trình Thịnh suýt thì bật khóc.

Nó thực sự rất thơm, hu hu hu...

Nhìn thấy Trình Thịnh cúi đầu nhìn cái bánh rán trên tay mà nói không lên lời, trong lòng Tề Trình vẫn là có chút không yên lòng.

Thằng nhỏ này có vẻ như là có gia cảnh tốt nên ăn ở căng tin không quen có đúng không? Nếu sớm biết như vậy thì mình đã gọi thêm nhân thêm trứng cho cậu ta, như vậy có vẻ sẽ đầy đặn hơn.

“Ăn không quen sao?” Tề Trừng cúi đầu, cố gắng xem biểu hiện của Trình Thịnh.

Trình Thịnh cầm cái bánh rán còn ấm, nước mắt lưng tròng, hơi ngẩng đầu lên.

"Người anh em, ăn ngon quá."

Tề Trừng chớp chớp mắt, nhịn cười: "Ăn ngon thì cậu ăn thêm đi.”

Thanh niên nhà giàu mà sao ăn cái bánh rán thôi cũng có thể có biểu cảm đến mức thế này chứ?

“Người anh em, cậu tốt quá.” Trình Thịnh ăn bánh rán, sau đó uống cháo bí đỏ gạo kê nóng hổi, cảm thấy dạ dày đã ổn hơn rất nhiều.

"Cậu cho tôi ở lại qua đêm, sáng ra còn mua đồ ăn cho tôi nữa.

Đã lâu em không được ăn bánh rán ngon như vậy."

Tề Trừng nghĩ đến 500 tệ mà An Nhu đưa cho mình, hào phóng xua tay: "Là An Nhu nhờ tôi chăm sóc cho cậu, không dễ dàng gì cậu mới tìm được đến đây, tôi cũng nên cố hết sức chiêu đãi với tư cách chủ nhà chứ.

Nhưng mà lát nữa tôi còn phải đi học, không thể ở cùng cậu thêm được nữa.”

“Người anh em, cậu thật tài giỏi.”

Trình Thịnh nhìn người đối diện với vẻ mặt sùng bái.

“Tôi thì tài giỏi cái gì chứ?” Tề Trừng khó hiểu hỏi lại.

"Cậu có thể thi được vào một trường đại học tốt như vậy.

Không giống như tôi, thậm chí còn không tốt nghiệp được, cái bằng tốt nghiệp ấy là do ba mẹ tôi tốn không ít công sức mới lấy được cho tôi." Cảm xúc trong lòng Trình Thịnh rất phức tạp, từ từ cúi đầu xuống.

“Vào đại học cũng không phải là con đường duy nhất.” Tề Trừng xua tay an ủi: "Bạn học cấp hai của tôi thi vào trung học dạy nghề, hiện tại cũng rất thuận lợi.

Ba trăm sáu mươi nghề, chỉ cần cố gắng thì nghề nào cũng có thể thành công."

“Nhưng tôi không có bất kỳ năng khiếu nào cả.” Trình Thịnh cụp mắt xuống: "Ba mẹ tôi sẽ không bao giờ nhắc đến tôi trước mặt người khác.”

Tề Trừng nhìn chàng trai cao lớn trước mặt mình, không khỏi lắc đầu: "Không bao giờ là muộn để trở nên xuất sắc.

Muốn có kỹ năng thì đi học ngay đi.

Còn nếu muốn có bằng cấp, thì cậu có thể bắt đầu học từ đại học bổ túc.

Cậu cũng coi như là người rất may mắn rồi, gia đình có điều kiện ủng hộ cậu, dù không đi làm cũng có nhà để ở, có xe hơi để lái, trong tài khoản còn có tiền tiết kiệm, đây là điều mà nhiều người phải mơ ước đấy."

Trình Thịnh nhìn Tề Trừng ăn hết miếng bánh rán cuối cùng trong tay: "Đại học bổ túc...!là gì?”

Tề Trừng vừa tìm kiếm vừa giải thích cho Trình Thịnh nghe, nhìn dáng vẻ cái hiểu cái không của chàng trai trước mắt, cậu liếc nhìn thời gian: “Tôi còn phải đi học, không phải là cậu còn có thù lớn phải báo sao?”

“Đúng vậy!” Trình Thịnh đột nhiên nhớ đến việc chính của mình.

“Người anh em, chúng ta add Wechat đi, sau này có thể tiện cho việc liên lạc với nhau.” Trình Thịnh háo hức nói: “Cậu nói thêm cho tôi nhiều thứ nữa nhé, tôi mời cậu ăn cơm.”

Nghe thấy có chuyện tốt như vậy, Tề Trừng không chút do dự lấy điện thoại di động ra: "Đừng quên, nhớ nói tốt về tôi nhiều nhiều trước mặt An Nhu đấy nhé."

“Nhất trí!” Trình Thịnh toét miệng cười tươi.

“Còn nữa, cậu cũng nên trao đổi nhiều hơn với ba mẹ khi gặp vấn đề.” Tề Trừng chia sẻ kinh nghiệm của mình: "Bây giờ ba mẹ cậu là chỗ dựa lớn nhất của cậu đấy.”

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn người anh em.” Trình Thịnh nhìn Tề Trừng rời đi, cắn chặt môi dưới, suy nghĩ một hồi liền mở điện thoại lên, tìm số điện thoại của ba mình, người đã lâu cậu ta không gọi.

Trong điện thoại vang lên vài tiếng chuông, vào khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Trình Thịnh chợt thấy hơi căng thẳng.

"Ba."

“...!A.” Ba Trình cũng có chút kinh ngạc, đứa con trai nổi loạn này, lúc gặp chuyện cũng thường sẽ gọi điện thoại cho mẹ, sao hôm nay lại nghĩ đến việc liên lạc với ông chứ?

Trình Thịnh lấy hết can đảm để nói với ba những gì An Nhu đã nói với cậu ta.

Không phải cậu ta đánh nhau, mà là mẹ của Mạc Thành Hoàn cố ý hãm hại cậu ta

Không phải cậu ta cố ý chọc tức bọn xã hội đen, mà hôm đó cậu ta chỉ đến game center chơi điện tử thôi...

Ba Trình nghe giọng nói đau khổ của đứa con trai nhỏ, trái tim ông cũng dịu lại.

“Con phải nói cho Mạc Thành Hoàn biết chuyện này, con muốn xé nát lớp mặt nạ của người phụ nữ độc ác đó.” Trình Thịnh cố kìm lại cơn tức giận của mình.

"Cứ làm bất cứ điều gì con muốn đi."

Giọng nói của ba Trình từ đầu dây bên kia truyền đến, sau một lúc kinh ngạc, lòng Trình Thịnh cũng đột nhiên bừng sáng.

Hóa ra ba của cậu ta..

không phải giống như những gì cậu ta vẫn nghĩ, ông không phải kiểu người sợ hãi rụt rè, mọi chuyện đều phải suy nghĩ cho tình hình chung, hay là cổ hủ không chịu thay đổi gì cả.

Ở đầu dây bên kia, ba Trình cau mày, từ khi nào mà con trai ông lại trở thành công cụ của Trương Vân rôi?

"Thật đúng là cho rằng nhà họ Trình chúng ta có thể tùy tiện bắt nạt được đấy à?”

Trình Thịnh không kìm được lòng mà mỉm cười, nặng nề gật đầu một cái.

...

Trong bệnh viện xảy ra một trận náo động lớn, Trình Thịnh thở phì phò, tối hôm đó trở về nhà, thức ăn trên bàn thịnh soạn một cách khác thường.

Trên bàn ăn hôm ấy, ba Trình nói về chuyện kia, mẹ Trình vuốt đầu đứa con trai nhỏ của mình, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

"Tôi biết ngay mà, Thịnh Thịnh nhà chúng ta không phải là đứa trẻ như vậy đâu."

Trình Thịnh là người luôn không thích nói chuyện khi ăn cơm, lúc này trong bát cậu ta lại có thêm một miếng sườn xào chua ngọt.

Trình Thịnh dựng thẳng sống lưng, lần đầu tiên cảm thấy mình trở thành tiêu điểm của gia đình, chính là người sẽ không làm cho nhà họ Trình mất mặt.

Buổi tối, Trình Thịnh trằn trọc, lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được, cậu ta bật điện thoại lên tìm kiếm về chương trình đào tạo đại học bổ túc một hồi lâu, tất cả các thông tin tìm được đều là quảng cáo, còn có người của lớp bổ túc kết bạn Wechat với cậu ta, tiếp tục giới thiệu các khóa học trực tuyến của họ.

Khuôn mặt của Trình Thịnh đầy vẻ buồn bã, ngón tay ấn vài cái trên màn hình, tìm được người bạn mới thêm ban ngày.

[Người anh em, gần đây cậu có thời gian rảnh không?]

Bên kia hồi lâu không đáp lại, Trình Thịnh vẫn tiếp tục gửi tin nhắn tới một cách chân thành.

[Tôi đã báo được thù lớn rồi, bây giờ có chút rảnh rỗi, tôi muốn đăng ký học đại học bổ túc.

Nhưng tìm thử trên mạng thì đều là các khóa học trực tuyến, tính tự chủ của tôi rất kém, bình thường tôi đều chơi game với lướt video đến bốn năm tiếng liền.]

Trình Thịnh suy nghĩ một chút rồi đổi cách xưng hô: [Anh Tề, anh học giỏi như vậy, hay là anh có thể giúp em một chút được không, em có thể trả lương theo giờ cho anh theo giá thị trường.]

Tề Trừng đang chơi game, nhìn thấy ba tin nhắn liên tục được gửi đến, vốn dĩ còn đang thấy hơi phiền thì đúng lúc nhìn thấy bốn chữ “trả lương theo giờ”, Tề Trừng lập tức mở Wechat ra, nghiêm túc đọc lại tin nhắn bên kia.

Thi vào đại học bổ túc, đối với cậu thì chỉ đơn giản như đan rổ thôi!

Đôi mắt của Tề Trừng khẽ động, cậu nhanh chóng gõ chữ trả lời: [Được thôi người anh em, chúng ta sắp xếp thời gian gặp mặt rồi nói chuyện trực tiếp nhé?]

[OK!] Trình Thịnh bên kia lập tức ngồi dậy, trong mắt tràn đầy hưng phấn: [Anh Tề, anh muốn ăn gì, em đãi anh!]

Tề Trừng nhìn tin nhắn, sờ sờ cằm.

Chiều hôm sau, Tề Trừng đến điểm hẹn sau một ngày dài đói bụng, Trình Thịnh lái xe đến đón, nhìn Tề Trừng có chút áy náy.

"Anh Tề, quán bán bít tết mà anh chọn hôm nay đóng cửa mất rồi, hôm nay không bán hàng.

Em dẫn anh đến nơi khác ăn bít tết nhé, có được không?”

Tề Trừng đang đói mờ mắt, nhìn Thừa Thịnh rồi quyết đoán gật đầu một cái.

Trình Thịnh đưa Tề Trừng đến nhà hàng đồ Tây mà cậu ta thường đến, Tề Trừng cầm thực đơn, vẻ mặt bỗng đông cứng.

Cậu còn cho rằng một bữa tiệc buffet giá 89 tệ đã là đắt lắm rồi, nào có ai ngờ nơi này bất cứ một món bít tết nào cũng có giá 298 tệ.

Gần 300 tệ đấy, gần như là đủ cho cậu ăn trong một tuần rồi!

Đúng là ăn cướp mà!

“Anh Tề, thử xem anh muốn ăn gì.” Trình Thịnh ngoan ngoãn nhìn Tề Trình: "Anh muốn gì cũng được.”

Tề Trừng im lặng một lúc, dùng thực đơn che mặt, ngoắc ngoắc ngón tay với Trình Thịnh.

Trình Thịnh nghiêng đầu nhìn Tề Trừng với vẻ tò mò.

“Nhân tiện hỏi một chút được không, một tháng ba mẹ cậu cho cậu bao nhiêu tiền thế?” Trái tim Tề Trừng ngứa ngáy.

"Trước kia em được cho nhiều lắm, nhưng mà kể từ lần đó em không cẩn thận bị bắt nên đã bị cắt mất thẻ rồi.

Em vừa mới mở được khóa, bây giờ chỉ được cho một chút tiền thôi." Trình Thịnh cảm thấy hơi xấu hổ.

66 Một chút tiền mà cậu còn tới đây à?” Tề Trừng cảm thấy hơi bất đắc dĩ: "Mới giữa tháng mà tôi ăn hết tiền của cậu rồi thì cậu phải làm sao bây giờ?”

“Anh Tề, một bữa anh có thể ăn hết hai vạn tệ sao?” Trình Thịnh có chút kinh ngạc.

“Hai vạn tệ?” Tề Trừng sững sờ, cái này mà gọi là một chút cái gì chứ?!

Tiền sinh hoạt cả một năm của ông đây còn không được nhiều như thế đâu đấy!

“Trước đây em được cho nhiều tiền lắm, còn được mua xe thể thao nữa cơ.” Trình Thịnh cảm thấy có chút áy náy: "Bây giờ chỉ có 2 3 chục nghìn tệ như vậy thôi, anh đừng chê nhé, ăn tạm ở đây vậy.

Chờ đến khi em có tiền rồi sẽ mời anh ăn đồ ngon hơn nhé.”

Tề Trừng nhìn thẳng vào Trình Thịnh, nhìn đến mức Trình Thịnh cảm thấy hơi sởn tóc gáy.

"Anh Tề, sao vậy?"

“Không có gì hết.” Tề Trừng hít sâu một hơi, nhìn người phục vụ rồi chỉ vào thực đơn: "Cái này, cái này, còn cả cái này nữa, mỗi món cho tôi một phần!”

“Tôi cũng vậy.” Trình Thịnh làm theo.

“Dạ vâng, hai anh chờ một chút ạ.” Người phục vụ mỉm cười nhẹ nhàng.

Khi miếng bít tết được bưng ra, Tề Trừng mạnh mẽ ăn ngấu nghiến miếng bít tết có giá gần 300 tệ kia.

Mặc dù cậu không thể nếm ra được sự khác biệt giữa nó với món bít tết ở nhà hàng tự chọn kia, nhưng mà đúng là rất thơm!

“Anh Tề, nếu như không đủ thì gọi thêm món nữa nhé?” Trình Thịnh thận trọng nhìn Tề Trừng ăn ngấu nghiến như hổ đói.

Tề Trừng bỏ chút thời gian ngẩng đầu lên, liếc nhìn chàng thiếu niên giàu có mà ngốc nghếch trước mặt mình, mặt dày nói: "Có thể để dành lần sau không?"

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!